Cậu bé cụt tay tìm đường sống bằng đôi chân

8 giờ sáng, Nguyễn Văn Thái vào chỗ ngồi và bắt đầu “ca trực”. Dùng ngón chân bóp bút chì và trượt nó trên mặt giấy. Bất kể anh ta trượt ở đâu, bóng dáng và sự quyến rũ của một người dần dần xuất hiện. Sau tai nạn kinh hoàng xảy ra cách đây 2 năm. -Tốt nhất mất khoảng 2 ngày để sơn. Ảnh: Mộng Điệp .

Tháng 8/2017, khi anh Tây đang làm việc trên công trường thì bị đường dây trung thế phóng điện, bỏng nặng. Tôi thức dậy bằng hai tay, chỉ có tay trái. Chàng trai quê Tây Ninh vừa sợ hãi, vừa hoang mang không biết tương lai của mình sẽ ra sao.

Từ quan điểm sức khỏe, anh ấy bây giờ phải dựa vào người khác để kiếm thức ăn và vệ sinh của mình. Mẹ của Tây, bà Trần Thị Phát (64 tuổi) sợ con buồn, gạt nước mắt, chỉ dám đứng khóc bên hành lang bệnh viện, liên tục động viên con. Hãy luôn sống hết mình. Tài không làm tôi thất vọng, và luôn nói với tôi: “Em vẫn còn chân”

Ở nhà, Tài tập đi như một đứa trẻ. Bà Phát nhiều lần gặp nạn, xót xa đến cầu cứu nhưng ông nói: “Mẹ ơi, để con yên” rồi một mình cố gượng dậy. Anh đợi đến khi bố mẹ đi rồi mới tập làm những việc riêng tư. Tây mất 10 ngày để mặc áo phông.

Hai tháng sau, West có thể đi bộ và suy nghĩ về “cách sống” tất cả những giấc mơ đã cản trở anh. Để không còn suy nghĩ nữa, Tay bắt đầu tập viết bằng chân, “Bạn luôn biết sau này mình có cần phải ký một văn bản nào không.” Lần đầu tiên, cậu đặt bút vào giữa các ngón chân. Tôi không thể viết một lá thư nữa. Bà Bải an ủi: “Trời sinh con thì bù cho đứa khác, con tập từ từ thôi.” Bà nói như vậy là để động viên chứ nói thật tôi không dám nghĩ như vậy.

Cứ sau 4 tiếng luyện tập, em có thể sử dụng 2 ngón chân để điều khiển bút và viết tên mình trong 2 tuần. , Anh nghĩ ngay đến việc vẽ tranh bằng đôi chân của mình – một tài năng đã bị bỏ quên từ lâu – với mong muốn giản dị là “làm được điều gì đó thú vị” Tôi sợ rằng nếu tôi dừng lại, tôi sẽ bị cuốn theo tuyệt vọng.

Đây là lần đầu tiên vẽ những chiếc lá nhỏ. Lá chưa thành hình mà bút đã rụng. Không thể làm hết khả năng của mình, lần này Tây phải dừng vẽ 2 ngày. Chuột rút khiến anh không thể ngủ được.

Anh nhận ra rằng càng lúc càng nhanh, các ngón chân của anh ngày càng cứng hơn và anh mất kiểm soát. Trong vài ngày tới, anh cố gắng luyện viết tay để làm mềm cơ chân và cầm bút linh hoạt hơn.

Bức chân dung đầu tiên được vẽ trong vòng 3 ngày, chiếm khoảng 70% số tranh mẫu. Cô Bai chụp bức ảnh và nói: “Trông giống mẹ thật!” Anh ngạc nhiên và nghĩ “Không ngờ mình có thể vẽ nhanh như vậy”

Trong khi đăng ảnh lên Facebook, Wei Stere nhận được một bức chân dung của một người bạn. Vài ngày sau, sáu tháng sau vụ tai nạn, một người bạn đã gửi 200.000 tiền lương. Anh nói: “Tôi đã đốt tiền trong đó. Đây là đồng tiền đầu tiên tôi làm ra bằng đôi chân của mình. Tôi vẫn là một con người. Nó có ích, mẹ tôi mừng rơi nước mắt”

Chưa bao giờ đi học nên anh chỉ có một Một vị khách đặt hàng cho 14 người trong một gia đình vẽ, và mất hơn 3 ngày để bố cục này ghép đúng hàng chục tờ giấy — một vị khách khác yêu cầu Tây vẽ một bức chân dung. Bức ảnh đầu tiên, mọi người đã trở lại. Bức ảnh thứ hai luôn xuất hiện vì khách hàng không hài lòng, không hiểu tại sao, anh ta lo lắng. Không còn sự lựa chọn nào khác, anh đã dành hết tâm sức để vẽ lại bức tranh thứ ba và dành nhiều giờ đồng hồ để vẽ trên bàn chân của mình. Tài nhận ra hai bức tranh mình vẽ không có hồn, vỡ nát, tranh kiếm tiền khác gì tranh tặng bạn bè, không hề hời hợt.

“Chết tiệt, nhưng đừng dùng nó để khiến khách hàng đồng cảm với những gì anh ấy nghĩ. Mua sản phẩm, làm ra đồ phải có chất lượng và phải có giá trị.

Kể từ đó, anh ấy từ từ duyệt từng bức tranh, cẩn thận Đánh bóng sắc thái để toát lên vẻ cuốn hút của bức ảnh. Đôi mắt là điểm nhấn và cái hồn của bức chân dung nên anh dành nhiều thời gian nhất.

Tôi đã xem chân dung chị Nguyễn Thị Thanh Thủy, Phó giám đốc Bộ Văn hóa và Thể thao TP.HCM, một họa sĩ nổi tiếng miền Tây. Cho biết: “Tranh phương Tây rất đẹp và toát lên thần thái của người nghệ sĩ. “Vệt màu dính khắp nơi. Có khi bức tranh gần xong bỗng không cầm được cây cọ, cọ rơi xuống dính màu.Lớp sơn bị hư hỏng. Sau đó, anh quyết định chỉ dẫn đầu cuộc thi.

Tháng 6 năm 2019, anh từ Tây Ninh vào Sài Gòn làm việc và chấp nhận cuộc sống xa nhà, mọi hoạt động đều phải do anh làm hết. Mặc dù vậy, những chiếc gọt bút chì của phương Tây không phải do anh tự làm, và anh thường nhờ những người bạn trong xưởng vẽ. Nhiếp ảnh: Mộng Điệp.

Hơn 100 bức tranh đã được khách trong và ngoài nước đón nhận. Hiện mỗi tháng anh vẽ hơn 10 bức, số tiền kiếm được anh có thể trang trải cuộc sống. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành một nghệ sĩ kiếm tiền từ hội họa. Sau khi trở lại, tôi không bao giờ dám đổi tay để trở thành một nghệ sĩ ”, anh ấy gượng cười … – Diệp Phan

Leave A Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *