Cô gái 27 tuổi trong hình hài em bé thứ hai
Vào một buổi sáng đầu đông, Ruan Mailan, mặc chiếc áo khoác mỏng, dựa vào chiếc xe đạp trẻ em màu hồng, hòa vào dòng học sinh trên đường. Tại phố Hà Định, quận Thanh Xuân, Hà Nội, bọn trẻ đến thẳng Lan Châu. Như mọi khi, cầu thủ 27 tuổi sẽ có một ngày bận rộn với hơn 2.000 đồng nghiệp.
Một năm sốt cao khiến Lan trở thành bé gái Chiêm Hóa duy nhất ở xã Diêm Nguyên. , Tuyên Quang. Năm lớp 3, chiều cao của Lan dừng ở mức gần 1,3 mét và nặng khoảng 25 ký.
Mai Lan là con thứ 2 trong một gia đình có 3 người con, cô có ngoại hình đặc biệt do bị sốt từ một năm nay. Ảnh: Phạm Nga.
Kích thước sẽ không ảnh hưởng đến khả năng học tập. Nữ sinh Taiyi đến trường luôn mời bố mẹ, bạn bè đưa đón.
Năm học lớp 6, năm học đầu tiên đầu năm nay gồm tiểu học và trung học cơ sở, khi cô giáo yêu cầu ngồi sau giờ học thì chỉ có Lan đứng dậy. Xương khớp cứng đến mức cô không thể ngồi xổm xuống.
“Đôi mắt của các bạn đang nhìn tôi. Bạn chỉ cười và chỉ vào tôi. Tôi đang đứng giữa khuôn viên khóc vì thực hành, thật tiếc. Cô giáo đã động viên tôi”, Lan nhớ lại. Sau ngày hôm đó, cô tự nhủ sẽ phải nỗ lực để chứng minh rằng “mình không khác”.
“Hôm thi xong THPT vừa rồi, Lan rất mệt nằm trên giường, đến 5h sáng mới tỉnh dậy. Buổi chiều nhưng cách giờ an toàn là 5h sáng. Cô ấy cuống cuồng cố gắng đến phòng làm việc. Chạm vào sàn nhà lạnh lẽo. Để nhớ rằng cô ấy đã hoàn thành kỳ thi, “Thưa bà. Bà Hà Thị Thiện 48 tuổi kể về con gái của mình. Cô nộp hồ sơ vào trường Đại học Mỹ thuật Công nghiệp. Tất cả kiến thức về trò chơi màu sắc đều tạo ra màu sắc mới. Cô nên thường xuyên đi học sớm và về nhà tập vẽ muộn hơn.
Năm đó Lan là học sinh duy nhất của làng Ba N. Một trong 12 học sinh của xã Hát và họ Nguyễn đỗ đại khoa. .
Một mình ở Hà Nội, Lan tự lo cho mình. Trong một vài lần giao dịch ở chợ, một số lái buôn đã nhìn các em học sinh bằng “đứa trẻ đã biết phụ mẹ đi chợ”. Đôi khi Lan đi chơi với bạn bè hay bị nhầm là mẹ con anh. Khi vào rạp chiếu phim, cô bị bắt vì “chưa đủ tuổi”. Lan phải xuất trình chứng minh thư hoặc thẻ sinh viên mỗi khi ra ngoài.
“Thiếu sót lớn nhất của tôi là không đủ sức khỏe để đi tình nguyện hay hiến máu. Mọi người cứ nghĩ muốn máu chứ ai muốn cho”, cô vui vẻ nói. Kết thúc khóa học, Lan đã bảo vệ đồ án tốt nghiệp xuất sắc với số điểm cao nhất toàn khóa.
Hiện tại Mai Lan đảm nhiệm thiết kế phòng mỹ thuật của các doanh nghiệp lớn. Ảnh: Phạm Nga.
Một tháng sau khi tốt nghiệp, Lan được thuê làm thiết kế cho công ty Đường Hạ Đình. Cô sống một mình trong khu tập thể cấp 4, cách nơi làm việc hơn 500 m. Văn phòng tại nhà là văn phòng của học sinh. Tất cả quần áo được mua từ một cửa hàng thời trang trẻ em. “Khi bạn bè đến chơi, mọi thứ nhỏ xinh như ở trường mầm non vậy”, Lan nhí nhảnh nói.
“Vừa lên xe máy, tôi thấy Lan đi bộ, tôi nghĩ ngay đến một đứa trẻ trước mặt. Cô ấy lên xe để tôi lái, tuy rất nhẹ. Đi lại khó khăn nhưng Lan không bao giờ muộn”, Lan kể. Nhân viên bảo vệ Công ty Trần Việt Dũng cho biết. -Một lần, anh Dũng đang ngồi cùng nhóm bạn thì bắt gặp Lan. Nhìn cô bé ai cũng tò mò, nhưng khi biết nghị lực của em, thiên hạ ai cũng khen ngợi.
Khi đi học hay đi làm, Lan luôn sợ ngoại hình của mình và không thể kết bạn với đồng nghiệp. “Bị đuổi học”, cô ấy luôn không chịu quay lại. Được phép làm việc tại nhà trong điều kiện thời tiết xấu, nhưng Lan chưa bao giờ sử dụng đặc quyền này.
“Lan tuy bé con nhưng hơi cay. Trong tháng 11, sản phẩm do Lan thiết kế có đóng góp rất lớn về mặt thiết kế, tạo ra nguồn thu nhập lớn cho doanh nghiệp. Anh Đào Quang Huy, phó giám đốc Lan cho biết, mỗi tháng Lan sẽ Được bình chọn cho nhân viên xuất sắc, đứng thứ ba và thứ tư trong tổng số 13 nhân viên tại sảnh. -Vì là nhân viên trẻ tuổi, tham gia các cuộc họp và đào tạo nên Lan được “đưa lên đầu” ngồi cùng đầu bếp và ngáp dài. ‘Cũng rất xấu hổ. “Mình không trốn được vì đã có người sắp xếp chỗ ngồi rồi.” Lan vui vẻ nói.
Mai Lan đi du lịch cùng các đồng nghiệp tại Đồ Sơn Hải Phòng vào năm 2016. Hình: ML
Sau khi làm việc được một năm, Lan “bảo lãnh” bố mẹ nông dân đi du lịch nước ngoài. Đồng lương của cô cũng giúp gia đình cô thoát nghèo. Hàng tháng, bố mẹ cô không lấy tiền của cô gái tàn tật mà nhận quà từ cô.
“Lan là người sống vì gia đình, với thu nhập của mình thì chỉ lo một phần nhỏ cho bản thân, còn lại, Phương, bạn thân của tôi, học đại học Lan cho biết:” Mình mua bảo hiểm cho bố mẹ và giúp mình. Anh trai mua một chiếc xe máy. Khi xây nhà, cô ấy còn cho bà tôi một số tiền.
Năm nay, Lan và bạn thân của mẹ đi bốn tỉnh. “TôiEm còn trẻ nhưng bay nhảy, khỏe mạnh, mỗi năm ốm một lần nên đi làm rồi mới đi chơi. “Tôi thích tự sướng trên đường và đăng ảnh lên mạng xã hội thay vì tự ti. Đi suốt cuộc đời. Ngoại hình quan trọng nhưng cô ấy không quyết định cuộc đời tôi.”