Anh ấy bán rau “ sang trọng ”

4h chiều, hàng nghìn công nhân từ Khu công nghiệp Biển Hồ 1, huyện An Bình, thị xã Biển Hồ đổ ra đường sau giờ làm. Trên đường về khách sạn, nhiều người tranh thủ ghé vào sạp mua rau, nhưng đông khách nhất vẫn là sạp rau của anh Fan Hongmin, địa chỉ 37 ans-sạp rau với bảng gỗ rất “chất”. “Không thích” đừng đắp mặt nạ đắt gấp đôi “hoặc” đắp mặt nạ hở mũi không có rau mùi. ”
Dù có biển quảng cáo nhưng thấy du khách bỏ quên khẩu trang, anh Minh lập tức nhắc nhở: “Không được lấy hai lần” rồi đưa tay tìm khẩu trang y tế ở hộp bên cạnh rồi đưa cho khách. – “Dịch bệnh này phức tạp. Trước Sài Gòn, người dân bị xử phạt hành chính không được đeo khẩu trang ra đường. Nhiều khách không kịp nhắc ai cũng vội bỏ bảng vì thấy hiệu quả “, anh Minh khoe.
Anh Minh (áo xanh, bên trái) treo bảng nhắc nhở khách tự đeo khẩu trang Ảnh sạp rau đeo khẩu trang: Diep Phan .
Ý tưởng kêu gọi các bà nội trợ mua rất hài hước Đa số khách hàng ghé anh Minh đều đeo khẩu trang nghiêm túc “Đừng hòng hở mũi. – Bà Nguyễn Thị Hải, ngụ khu phố An Bình, 66 tuổi, cho biết: “Tôi thích mua sắm ở đây vì ngưỡng mộ tính cách của anh Minh. Tôi chỉ hét lên thôi, chứ thực sự nghiêm túc lắm. Từ chối mang theo mặt nạ và tài liệu. Nhắc nhở về thái độ của mình, anh ta chỉ nói đơn giản là “không bán”. Ở khu chợ công nhân này có hơn chục sạp rau nhưng nhà anh Minh lúc nào cũng đông khách. Không chỉ vì ông chủ vui tính mà còn vì thường xuyên có các chương trình phát rau miễn phí cho công nhân, sinh viên. Ngày 10/8, ra chợ đầu mối lấy hàng, chủ sạp trẻ thấy thanh long, chanh leo giá rẻ nên quyết định mua rồi phát miễn phí cho công nhân. Sau giờ làm việc, khách ghé gian hàng của anh Minh cũng hơi đông, có người mua hàng, có người nhận hàng miễn phí, rồi mua thêm bầu, ký khoai. Một số người chỉ đến để lấy đồ miễn phí. Gần một giờ sau, hai phân chanh và 4 lít thanh long biến mất, nhưng rau của anh cũng không nhiều. 11 tuổi. Khi còn là sinh viên, anh ấy học cơ khí ở một trường trung cấp. “Cuối tháng đói quá, thằng trong phòng thỉnh thoảng ăn mì gói rồi tự nhủ: ‘Mong có người làm mì cho bó rau muống.” Một nhóm bạn sau này bảo nhau. Chàng trai trẻ cho biết, việc này có điều kiện phát đồ ăn cho học sinh nghèo.
Lời hứa tưởng như đùa năm đó đã được Mingen bảo lưu. Từ khi kinh tế gia đình ổn định vào năm 2014, anh đã khởi xướng kế hoạch phát rau củ quả miễn phí cho công nhân và sinh viên. Hàng ngày, chủ vựa rau phải dậy từ 3 giờ sáng đi chợ đầu mối lấy hàng về bán, hễ thấy đồ rẻ, đẹp là mua thêm tạ, đem đi biếu không mất tiền. Chi phí mỗi lần khoảng vài trăm nghìn đến một triệu đồng. Một buổi trưa, có một công nhân làm việc ba ca, anh ta thường cố gắng chia số lượng rau và số lượng rau cho “công bằng”.
“Có đợt phân phối 5-6 ngày / tuần, nhưng mỗi tuần có 1-2 chuyến. Theo giá trên chợ đầu mối, mình không đảm bảo date chính xác. Hàng đẹp, rẻ. Chỉ có thể mua qua họ, điều này có thể giúp ích cho rất nhiều người. — Trong gian hàng rau của anh Minh, thường có nhiều người đến mua đồ miễn phí hơn những người đến cửa hàng. Nhiếp ảnh: Diệp Phan .—— Buổi sáng, Sau khi mang hàng về, anh Minh rủ vợ bán rau ở chợ An Bình, TP.Biên Hòa, đến chiều thì đến lượt chị bán, bán rau ở Khu công nghiệp Biên Hòa 1. “Vợ tôi đang ở chợ rau, Người có điều kiện hơn nên không cho rau. Khách hàng tôi bán ở đây chủ yếu là công nhân, mấy ngày nay trừ gần hết chỉ mua được mớ rau, hôm nào trời mưa thì lỗ. Nói rõ ràng. Bác Minh hàng ngày đi phát rau cho công nhân. Nó rất dễ dàng, vì vậy một số người sẽ tận dụng nó khi nó đông đúc. Biết là lao động, thu nhập rất hạn hẹp nên chủ vườn chợ ít khi trách móc.
“Năm ngoái, một người phụ nữ đến cảm ơn tôi và nói rằng cô ấy sẽ tiết kiệm rau để mua. Tôi rất vui khi biết tin mình có một chiếc xe đạp”, Ming Na cười nói