Chàng trai Việt dạy hip-hop cho trẻ em ở Đông Nam Á

Vào ngày cuối tuần, tại một phòng trọ trên đường Nguyễn Khánh Toàn, quận Cầu Giấy, khoảng 20 em nhỏ đứng chờ. Bỗng có tiếng nhạc sôi động, một thanh niên mặc áo phông trắng xuất hiện, đi vào vòng tròn giữa phòng, nhún nhảy, lắc mình theo tiếng nhạc, đồng thời chúi đầu xuống sàn reo hò (xoay người với đỉnh đầu làm trụ). ).

Người này là Nguyễn Anh Tuấn, 31 tuổi, đã tập hip-hop hơn 10 năm và cũng là giáo viên dạy trẻ em tại phòng tập. .

Huân Hợp đã xuất hiện trong cuộc sống của Tuấn từ khi anh trở thành học sinh lớp 11 của Lý. Năm đó, khi xem buổi biểu diễn của một đoàn khiêu vũ trong hội trường, cậu bé đã mê mẩn hình ảnh một vũ công, giống như điệu nhảy nổi tiếng “Moon Walk” của Michael Jackson và nhận được giải thưởng. Đài Loan, Đường An sởn da gà, theo dõi từng bước nhảy. “Thật linh hoạt?” Anh tự nhủ.

Ruan Anh Tuan đã tập hip-hop được 10 năm. Tâm lý của người này là “Khiêu vũ thực sự quý giá, nó có thể giúp bạn phát triển và làm cho cuộc sống của bạn tốt hơn”. Ảnh: Nhân vật của nhà cung cấp.

Ở nhà, cậu học sinh 17 tuổi này tìm kiếm trên mạng những điệu nhảy để nhảy. Một tuần sau, bạn ấy đã trải nghiệm cơ bản và mạnh dạn đăng ký tham gia văn nghệ chung của cả lớp và cả lớp. Những tràng pháo tay không ngớt, những tiếng hò reo, thán phục không ngớt khiến Tuấn hạnh phúc. Kể từ đó, điệu nhảy “ngấm vào máu” anh. Khi được hỏi, dù ở trên lớp hay trong quán bar, Tuấn đều biểu diễn tốt nhất, dù là nhảy trên sân khấu trên thảm hay trên sàn bê tông vào mùa hè nóng nực. Đam mê nhảy hip-hop, anh vào nhà hát ngoài trời, thành lập câu lạc bộ khiêu vũ, đi biểu diễn giao lưu ở nhiều nơi, không có thầy chỉ học qua video trên mạng.

Để học hip-hop thế mạnh, cuối năm thứ hai, Tuấn đã đóng hơn 100 triệu đồng để đi học múa ở một trường nghệ thuật ở Mỹ trong 3 tháng. Anh mang theo ước mơ về nước để mở mang kiến ​​thức, nhưng không xin được visa, anh rơi vào trạng thái trầm cảm. Tuấn thức trắng đêm, tìm kiếm trên mạng những bài học về hip-hop ở Việt Nam. “Muốn học thì chỉ cần đến Vườn Lê Nin là có nhiều tài lẻ.” Nhiều người để lại lời nhắn. Kể từ đó, ngày nào Tuấn cũng lang thang khắp khu phố này để tìm thầy. Ngoài ra, “Sau khi tham quan năm thứ ba đại học, trưởng nhóm đã đến thăm mô hình làm việc liên quan đến công việc mà anh ấy sẽ học trong tương lai, và gửi một tin nhắn văn bản cho bạn thân của anh ấy. – Sáng hôm sau, trưởng nhóm nhận được lời khuyên của một người bạn. Động viên, suốt ngày Tuấn lăn ra ngủ đến trưa, đến tối bố mẹ đi ngủ, tập nhảy ở công viên về muộn cũng phát hiện ra mình bỏ học, bố anh chỉ biết thầm hỏi sau này làm gì: “Con đi học trên đường. Trong khi khiêu vũ, “Duẫn An nói nhỏ rồi lui về phòng, tối hôm sau chờ con từ nhà trở về, cha của Tuấn huấn luyện lúc 12h đêm, mở cửa phòng, đánh võ mồm cho con trai. Mặt đất, rồi lặng lẽ bỏ đi không một lời, hôm sau là một đêm mưa gió, mẹ T uẩn cầm ô chạy ra khỏi nhà, đến nửa đêm thì bà nội ướt sũng, mắt đỏ hoe van xin. Con trai bà nói: “Hãy trở lại trường học. “Con ơi, điệu nhảy này làm hư con mất rồi”

Chưa tìm được cách làm cho bố mẹ lại lo lắng, Tuấn cảm thấy tuyệt vọng. Mỗi đêm, khi một mình sở hữu bốn bức tường, không ai chia sẻ, anh thường làm đau những đồ vật tìm thấy xung quanh mình. “Tôi có quyền bỏ học không? Tôi phải làm gì tiếp theo”, câu hỏi này thường khiến trưởng đoàn băn khoăn. Anh đã từng nghĩ đến cái chết, nhưng khi tỉnh dậy anh lại nhớ đến những giọt nước mắt của mẹ. Năm đầu tiên bỏ học, trưởng nhóm gần như cắt đứt liên lạc với gia đình, dù để vơi đi nỗi uất ức nhưng vẫn muốn chứng minh lựa chọn của mình, lựa chọn của mình là đúng, Tuấn lao vào tập luyện khoảng 10-12 tiếng. Một năm sau. Anh giành vị trí quán quân, trong cuộc thi nhảy hip-hop lớn nhất cả nước mang tên “Hóng”, cô đã đưa cho mẹ giải thưởng 3 triệu (đây là giải nhất cô giành được) rồi thở dài quay lại. Nói: “Tuyệt, tóc đỏ, tóc xanh.” Tuấn nổi bật trong “Nhiệt” và chiến thắng trong bài nhảy hip-hop được nhiều người biết đến, môn mà anh trưởng thành trong cuộc thi. Vào mùa hè năm 2012, trong khi dạy trẻ tự kỷ học khiêu vũ trong vườn của Lenin, mộtNgười đàn ông đến gặp Tuấn tên là Jenny Snell, anh ta đang tìm kiếm những người biểu diễn đường phố từ Đông Nam Á để làm các buổi biểu diễn từ thiện.

“Bạn có quan tâm đến việc tham gia các hoạt động dạy trẻ nhạy cảm với trẻ em tị nạn không?” Jerry Snell hỏi nhóm. Chàng trai 23 tuổi không chút do dự gật đầu đồng ý.

— Tháng 9 năm 2013, nhóm bắt đầu đặt chân đến khu rừng Pattaya, Thái Lan, từ hôm đó anh chính thức dấn thân vào chuyến đi bộ, và nằm trong dự án “Street Boys Street Art”, đã truyền cảm hứng cho Cảm hứng cho nghệ thuật đường phố. –Nguy Ann Anh Tuan nằm trong dự án “Nghệ thuật đường phố dành cho trẻ em đường phố” trong chuyến đi đến trại tị nạn ở Thái Lan, năm 2018, Tuấn cùng các bạn đi bộ hàng chục km đến trường và khu tị nạn mỗi ngày, nhóm sẽ tiến hành ở từng địa điểm Chương trình m khoảng 40 đến 50 phút, sau đó sẽ được chia thành các nhóm để dạy các kỹ năng cơ bản, như nhảy hip-hop, nhào lộn, và chú hề xiếc.

“Đây là những khóa học không sử dụng ngôn ngữ. Trưởng đoàn nhớ.” Chỉ có ánh mắt, âm nhạc và tâm hồn là kết nối với nhau. “

Những gương mặt rạng rỡ, tiếng cười đùa của những đứa trẻ tị nạn nhảy múa, gánh xiếc dường như biến mất. Được đánh thuê hoặc làm việc ở những nơi bị đối xử bất công, nhưng khi cúi xuống thì sẽ nhảy lên. Nhạc hay như Tuấn Thật tuyệt khi chải áo sơ mi của anh ấy như một quý ông. Họ trở nên rạng rỡ, vui vẻ và khác hẳn với bộ mặt lấm lem trước đây.

Khi nhóm người chơi bowling với nhau mà không đeo kính, lũ trẻ chạy theo anh ấy và nắm lấy tay anh ấy và hét lên Sau đó dùng danh nghĩa giáo viên dạy tiếng bản địa – Đoàn xiếc từ thiện và bạn bè đã làm quen với hàng nghìn trẻ em và tặng hàng trăm nghìn suất ăn. Trong bốn năm sau, Tuấn đi thăm thêm Thái Lan. Lào, Myanmar và Philippines. Để bạn nhận ra rằng tôi đang sống hạnh phúc và vui vẻ hơn rất nhiều người.

“Vì vậy, tôi phải sống sao cho xứng đáng với tình yêu của mình”, Tuấn nói. Trong suốt hành trình, Tuấn giảm dần tình cảm, Tuấn yêu bố mẹ và gia đình nhiều hơn. – Anh ấy biết mua quà cho bố mẹ, đưa họ đi ăn tối, thậm chí nói lời yêu thương mà không ngại ngần điều này chưa từng có. Tự cởi mở những cảm xúc tiêu cực của bản thân, không còn tự hành hạ bản thân như trước nữa.

Nguyễn Anh Tuấn (hàng dưới bên trái, ngoài cùng bên trái) cùng bạn bè khắp nơi nhận bản án là “nghệ thuật đường phố dành cho trẻ em đường phố”. Ảnh: nhã ý dân .

Những thay đổi của con trai chị cũng mở ra cho bố mẹ anh trưởng nhóm, không còn trách nhiệm gì nữa, chỉ có sự quan tâm, động viên lẫn nhau. ”Anh chia sẻ:” Dù trước mặt con không khen mình. Biết rằng bố mẹ tôi tự hào về sự cống hiến của tôi cho công ty. Nhảy là con đường dẫn đến tương lai của tôi. Kể từ năm 2018, anh ấy đã truyền cảm hứng cho các thành viên trong nhóm tiếp bước anh ấy và đến thăm các khu vực tị nạn ở Đông Nam Á. Theo trưởng đoàn, anh mong xã hội có cái nhìn khác về hip-hop, đây cũng là môn thể thao có lợi cho nhiều người.

Ngô Từ Huy, thành viên Vũ đoàn đoàn tụ, là Tuấn Giới tự giới thiệu. Khi đi du đấu ở Đông Nam Á, anh cho biết Anh Tuấn được nhiều người biết đến như một huyền thoại bởi thái độ ngộ nghĩnh và khả năng hòa đồng với trẻ em. – “Anh Tuấn luôn mang đến cho mọi người nguồn năng lượng đặc biệt. Không chỉ nhảy, anh còn thường xuyên kết hợp những bài học cuộc sống với những bài diễn thuyết của mình, điều này đã truyền cảm hứng tích cực cho nhiều người”, Từ Huy nói.

Về Nam ở Việt Nam, hai năm trước, cùng với nhiều tổ chức phi chính phủ, anh đã dạy khiêu vũ miễn phí cho trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, thiệt thòi ở chân cầu Lambien hoặc gần Làng trẻ em SOS. Đồng thời, anh mở lớp dạy khiêu vũ. Nhảy hoàn lương đã tạo thu nhập ổn định cho 30 giáo viên trong nhóm nhảy của anh.

Sau khi thành công, nhiều sinh viên hỏi “Điều này có khả thi không?” Bạn có nên bỏ đại học để theo đuổi đam mê của mình? Tuấn khẳng định: “Nếu bạn thực sự đam mê và trả giá bằng tất cả những gì mình muốn thì con đường nào cũng sẽ đến đích”

Hải Hiền

Leave A Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *